Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

  Chử tâm vốn chẳng thật gì
Củng đừng mang vác mà đi một đàng
  Trăng thanh rồi lại trăng tàn
Trăng đâu có mất vội vàng buông vơi
  Ai ơi chớ ngĩ xa vời
Thân vương lụy tục lắm lời chu choa

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015

CƯỜI

Cười chua chát cóc nhái ểnh ương
Cười ra nước mắt khóc quê hương
Cười nhép môi nhạn sa cá lặn
Cười hé răng súng lộ một phường...
Cười lên đi hát tình tang lý
Cười xuống thấp giọng hò yêu thương
Cười rằng anh đập đá đào huyệt
Cười lố răng ke thúi tróc tường.
..........
KHÓC
Khóc đỏ con ngươi, mắc tai ương
Khóc hận bạc tình bạc quê hương
Khóc đời gian dối như bạc lận
Khóc thằng lý cóc sạo hết phường
khóc nữa đi anh lời phi lý
Khóc nữa làm gì hết yêu thương
Khóc cho núi lở vào tử huyệt
Khóc gào to lên vỡ bong tường.
...Ô zè, lão gà trống thiến có dám nói ai mà ko tham,lão củng tham thấy mẹ thích gái đẹp mà có ai chịu thèm cái lão nữa người nữa khỉ kia chứ...Người xưa đã nói rồi,hễ thùng rổng thì kêu to bởi vậy thôi thì..để nghe chú chế linh hát nhạc sến than vãng thê lương nghe còn hay hơn cái thùng cóc thúi già hôi tanh mùi máu thịt.ây zà ghê quá đi ...
Câu Truyện Thâm Độc
  Hồi đó,lão rất tâm đắc câu truyện này,đại khái như vầy.
  Gã thợ săn muốn săn được con mồi phải zí con mồi vào con đường chết..sau cùng là một phát súng chí mạng con mồi sẽ nằm trọn trong tay gã.
 Lão cô độc cô đơn chẳng có ma nào thèm,ngày đêm lau chùi nòng súng quyết tâm bắn hạ những con mồi mà lão thích(lão zí người ta như con mồi)và rồi củng có dài con mồi bị dính đạn,trong số đó chính ta là nạn nhân bị lão bầm dập lắm lời ko thương tiếc..ko chỉ có ta mà bà vợ lão củng bị lão hành hạ đã phải ly hôn...câu chuyện đến đây ta ko muốn nói gì thêm nữa,một lão già thâm độc ngụy quân tử rất huy hiễm lắm đó mà...

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

GIÁC NGỘ CHÂN KHÔNG

Tận cùng,cùng tận vốn dĩ không
Tán lại,sàng qua vẫn mắc công
Sinh,Ly,Tử,Biệt vô duyên tận
Chẳng trách cao sanh đãi hai lòng
Ở đâu,ở đó chung nguyên thủy
Sắc sắc,không không chẳng thể không
Vô duyên,vô tác,vô thừa niệm
Ý thức vô căn liễu ngộ không.
Họa Thơ DÊ (khúc tấu hài)
TÁO QUÂN
Cuối năm ngọ,Táo quân bảo dê
Năm ngọ vừa qua thật đáng chê
Giao thông lộn xộn gây họa lớn
Nạn kiếp phanh thây,thấy mà ghê
Mạnh ai nấy tính toan riêng biệt
Chạy vạy lung tung,thất cả mề
Này dê,năm củ qua năm mới
Ta nói năm de đừng bề xề.
(tiếp theo).TRÌNH TẤU NGỌC ĐẾ.
Dạ dạ thần xin tấu cung xề
Bẫm tâu Ngọc Đế chuyện lề mề
Trần gian nạn dử thêm tác tệ
Mưu đồ hiểm độc rất là ghê
Mạnh được,yếu thua thường là thế
Tham phú,phụ bần thật chán chê
Ít ai tròn đạo câu kinh kệ
Cấu xé điên cuồng trước năm dê.
(bỏ hai chữ giữ được,thay vào tròn đạo đọc nghe hay hơn)
 --------------------------------------------------
Kể truyện.
CON KHỈ MẮC PHONG
 Ngày nay,có một con khỉ già bị mắc chứng bệnh đạo kinh phong(gió khủng)lâu năm khó chữa(sorry đại thánh,ý tôi ko phải nói tới ngài mà là cái lão ngợm người giống khỉ kia đấy).Có một lần nọ.Lão giống khỉ kia ngang tàng,hóng hách,múa mỏ,khua môi tự xưng là anh hùng hảo hán giống y như ăn mày đổ ruột,còn làm bộ,làm tịch,làm giá học sĩ đạo mạo cao nhân,vơ tay chỉ trời,đạp đất chỉ chân để cho thiên hạ thấy mình là có thớ.lão chỉ gạt được những người nhẹ dạ cả tin,còn mơ hồ trong thế giới phật ảo,lão củng đang sống trong ảo giác,chịu tác động trực tiếp bởi quy luật vận hành xoay chuyển càn khôn thì làm gì có sự khác biệt nào mà so đo bổ báng.........đang trong lúc này thì,bổng có Bà tiên áo trắng hiện ra.Tay cầm phất trần,chân mang hài ngọc,dáng vẽ thoát phàm trông rất hiền dịu dể kính mến.
 Như mọi khi,Bà tiên cất tiếng chào và từ tốn hỏi rằng:
-Con của ta ơi,tại sao con lại viết bài này?
- Kính thưa Mẹ tiên vô cùng kính mến.Con muốn vạch trần bộ mặt đạo đức giả tạo của lão già mặt khỉ,lão là con sâu nham hiểm lợi dụng thời cơ để ngụy tạo ra thứ anh hùng ảo mộng trên mạng,người trong làng thấy con có đủ tư cách đã bầu con làm Tổ trưởng Tổ Nhân Dân.Lão thù ghét cá nhân bôi nhọ con là chó săn là tai sai lính lệ,chẳng lẽ cả làng này họ ngu xuẩn hết hay sao.Tổ trưởng Tổ Nhân Dân chỉ là công việc trung gian không có tiền lương chi hết,mỗi tháng chỉ được trợ cấp dài trăm ngàn đồng không đủ ăn một tô hủ tíu mì.Bù lại là con cảm thấy vui vì được tiếp xúc gần gũi với cô bác anh chị trong làng.Tổ Trưởng không nhận lệnh bất kỳ một ai cả,con củng không có quyền hạn chi hết,vậy mà lão già điên dám nói con là bạo tàn hung ác,như vậy đó có phải lão già giống khỉ điên mắc bệnh kinh phong không thưa Bà tiên kính mến!?.
 Nghe thoáng qua những lời bộc bạch, Bà tiên đã hiểu được phần nào sự tình,liền cất giọng từ tốn khuyên bảo.
- Con trai yêu quý.Ta biết con không dể gì bị ai ăn hiếp bởi vì con có phúc hậu và có lòng tin mãnh liệt,con trai ơi hãy nghĩ đến ta,ta luôn ở bên con và luôn chia sẽ cùng con,còn gã kia thật hết sức biến thái và điên rồ,gã sẽ bị cô độc hành hạ cho đến chết.Bây giờ,Ta muốn con viết tiếp câu truyện có đoạn kết thúc tốt đẹp,con hãy tin tưởng nơi ta rồi ta sẽ lại về bên con. 
 Nói xong Bà tiên biến mất nhưng dư âm những lời êm dịu ngọt ngào vẫn còn phảng phất đâu đây.Con cám ơn Bà tiên đã cho con một ý tưởng tốt đẹp và thầm ước mong luôn có những Bà tiên,Ông tiên với đức độ nhân từ sẽ đến dẫn dắt mọi người vượt qua khổ ách.
.................
    






Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2015

CÓ MỘT MÙA XUÂN NHƯ THẾ.

  Xuân không có chiến tranh nhưng vẫn nghe thấy mùi tanh giặc cỏ bốc lên ngùn ngụp.Bầu trời như nhỏ bé trước đầu dao,họng súng đang lăm le banh da xẻ thịt,hướng căm thù gào thét như điên,mặc cho vết thương bê bết thúi rửa,càng nhồi nhét bao nhiêu,càng đau khổ bấy nhiêu.
  Xuân có đủ đầy nồi thịt kho hột vịt,có mâm hoa quả tươi ngon,có pháo hoa riêng một góc trời,có tất cả dư thừa lời chúc tụng gần xa...Nhưng vẫn thấy thiếu một cái gì đó,ấm áp tình người,vẫn thấy hãi hùng bởi những lời lẽ anh hùng giấy,như muốn khắc họa bức tranh, mùa xuân trong tưởng tượng .
  Dẫm bừa trên đôi chân mặt đất mà đi và vẫn cứ đi cho đến khi tàn lụi.Sau lưng là khoảng lặng tận cùng,trước mặt là âm u phủ kín,nối tiếp,nối tiếp nhau vào khoảng không vô định.
  Con khỉ già còi cọc lại tiếp tục lên cơn hen suyễn.trông cái vẻ cô đơn tiều tụy đang chờ bạn ảo tới sưởi ấm tâm hồn,đất vẫn còn rộng đủ bước chân người dẫm đạp,khạc nhổ vi trùng bám víu mớ hỗn tạp dơ chân


Thứ Hai, 9 tháng 2, 2015

ẢO GIÁC

                                                                                                                                           
  Một ngày kia,củng có lắm sự xảy ra trong cái mớ hỗn độn hòa lẫn đâu đây,nó tạo nên muôn màu muôn vẻ trong cái vốn có tận cùng và mãi mãi.
nó sánh ngang trời, đất nên chẳng ngại khoe sắc hương trinh.
là lẽ sống thực tại chơn như.
một dáng vẻ yêu kiều như mộng huyễn.
lờ lững trôi đi vô tận.




Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

Tỉ Tê Mùa Xuân

Xuân năm nay mai vàng nở vội
Gió lạnh xạc xào xuân muốn sang
Lại thêm năm nữa sắc phai tàn
Một kiếp người khó thay vinh nhục

Xuân năm nay tỉ tê điệp khúc
Áo mới mặc vào vui thế gian
Mặc cho danh lợi chốn tương tàn
Ta.Xuân ước hẹn trăm năm đợi


Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

Cảm xúc

    Trăng lên mấy thuở đường mê
Soi trăng rớt rụng lê thê giữa dòng
    Trăng tàn lẻ bóng không mong
Trăng sa bạt thủy cõi lòng trăng chơi
    Say trăng phúng phiếm tơi bời
Ngàn trăng xẻo mảnh hồn thơ bay vèo
    Ta đời trăng chót cheo leo
Tựa trăng búng rụng còn reo nỗi gì.hé
    

    

Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

Tự Sự Đêm Rằm

Thời Gian Không Dừng Lại nhưng Ta Ơi Hãy Dừng Lại
Dừng lại để nghe trái tim trong lòng đang thổn thức,đang nghĩ gì đây?.Nói gì nhỉ?.Lý tưởng ư?.Đang ràng buộc sự sống à?!Nếu sống vì lý tưởng thì chẳng khác nào là đang chạy theo ảo ảnh hoài vọng không ngớt,còn như vứt bỏ thật có khác gì thứ gỗ đá vô tri. Sao ta cứ phải là hai kẻ đối đầu không biên giới,dẫu có chọn một trong hai vẫn không làm ta hết sầu não u phiền.Phải chi, ta không có trái tim thì chẳng thể mang vào niềm cảm xúc,cái thế giới thực tại này còn hay mất có can hệ chi ta.Mấu chốt là đây,điểm khởi đầu cho kết thúc,cái sẽ đến và tất sẽ phải đi,đầu đến đích là một vòng tròn quy luật,trong vòng tròn chứa đựng sự trống rỗng,như hai giọt nước có cùng một thể tánh,dẫu có phân chia ra nhiều thành phần cũng là thể nước ấy mà thôi,cũng tương tự như ta từ duyên không sanh ra có,đến khi chết thì trở về nguyên thủy vốn không cũng là điểm khởi đầu hình thành ra sự sống.Vậy là có ta,ta có tất cả.Không ta,mọi thứ cũng điều không.Cái chân lý này nó vẫn tồn tại mãi mãi ở bên ta dù ta là cái gì cũng mặc,bởi vậy không thể nào là do vô tâm vô định trước, và cũng chẳng thể do tự tâm sinh ra mọi thứ vạn vật đều là của riêng ta.Cái rốt ráo ban đầu củng chỉ là hình thức bề ngoài cho cái thấy hiểu biết,còn tượng trưng cho lý tưởng cao đẹp thì đó lại là sợi dây muôn đời trói buộc ta vào ngõ hẹp đường cùng.........
Hai chân ta vẫn đi.Đói,khát,ta vẫn ăn uống bình thường,bị đánh đấm,ta vẫn biết đau,vẫn là mọi thứ y như rằng không hề lai chuyển.Một sự dời đổi mà không cần phải rung động báo trước.

(Bài viết ngẫm nghĩ còn dài......)







Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

Tiếng gáy lão gà trống thiến

 Câu chuyện được bắt đầu bằng tiếng gáy Ò Ó O........Ooooooo
Ôi nghe sao mà âm vang lảnh lót đến thế, khiến cho muôn thú trong rừng hoang ảo mộng chú ý lắng nghe.Gia đình chim sơn ca thì kháo với nhau rằng .
- Tiếng gáy hay như thế này thì chắc chắn phải là một chàng dũng sĩ đẹp trai .
Còn bác gấu già lại tỏ vẻ đoán già đoán non,liền cất giọng .
- Gáy được như thế thì phải là một con gà trống cao,to bự chảng.
Đám hươu nai thì ngơ ngác nhai cỏ, nhưng vẫn tỏ ra là hiểu biết cũng xía vào .
- Tiếng gáy này đích thị là gà vô địch ở khu rừng này .
Rồi thì mọi lời khen ca tụng biểu dương tốt đẹp ,hy vọng vào một ngày nào đó
được trực tiếp ngắm nhìn thần tượng trong mơ,vị anh hùng trong thế giới ảo .....................................................................................................................................................................................................................................................................................Một dạo nọ,trong khu rừng ảo,bỗng nhiên lại xuất hiện một chú ngựa gỗ bất động,làm cho muôn thú xôn xao hiếu kỳ vây quanh và phát hiện ra, chú ngựa kia bằng gỗ,chẳng có gì lạ lẫm,chẳng có một chút gì đẹp đẽ, chẳng xứng tầm làm bạn và lạnh lùng xem chú như là chướng ngại vật,muốn dùng lửa đốt cháy mất cho xong .
Lúc bấy giờ,tiếng gáy kia vẫn vang vang,nhưng khi biết được có sự xuất hiện của chú ngựa gỗ thì đột nhiên đập cánh lia lịa và gáy liên tục ầm ĩ cả khu rừng .Muôn thú lại một phen kinh ngạc không hiểu tại sao?Liền đánh tiếng thì được truyền âm trả lời rất khéo léo bằng giọng gáy của con gà trống thiến .
-Thông báo,thông báo,các vị phải đề phòng,phải thiêu cháy con ngựa gỗ đó ngay, vì nó là một vật đáng ghét nhất trong đời của tôi,cái tội lớn nhất của nó là không chịu nghe tiếng gáy của tôi.
Tiếng gáy của lão gà trống biến thái, thôi thúc muôn thú phải hành động ngay và biển lửa căm thù đã biến chú ngựa gỗ chẳng mấy chốc cháy thiêu rụi ra thành tro bụi,cũng từ nơi tro bụi ấy được gió cuốn bay lên tàn cây gặp sương sớm mai mọc thành mớ thảo mộc hoang dã,bám trụ trên thân cây cao,cho ra hoa hương sắc dịu dàng và được người đời yêu quý.
Duy chỉ có loài gà bị thiến là luôn muốn được gáy và luôn muốn chứng tỏ gáy hay hơn cả phượng hoàng.Sau này muôn thú mới vỡ lẽ;ĐÃ GIÀ MÀ CÒN BỊ THIẾN CÓ GÁY HAY CÁCH MẤY THÌ DÙNG ĐƯỢC GÌ.......